Tôi và Hoàng cưới nhau hơn mười năm. Chúng tôi có một con trai học tiểu học, ngoan ngoãn, lễ phép. Tưởng rằng quãng đường hôn nhân ấy sẽ vững vàng, nào ngờ, Hoàng thay đổi. Anh hay viện cớ bận rộn, về nhà muộn, ánh mắt lấp lửng khi tôi hỏi đến.
Một lần tình cờ, tôi thấy trong áo vest anh để quên một tờ hóa đơn khách sạn, cùng với thỏi son lạ. Tim tôi đau nhói, nhưng tôi không làm ầm lên. Tôi hiểu, càng nóng vội, càng để anh có lý do chối cãi. Tôi lặng lẽ quan sát, và cũng lặng lẽ lên kế hoạch.
Đỉnh điểm là ngày tôi phát hiện Hoàng bí mật lấy thẻ ngân hàng đứng tên tôi. Đó là thẻ tôi vẫn dùng để tích tiền học cho con. Tôi lập tức đến ngân hàng khóa toàn bộ. Tôi biết, chẳng bao lâu nữa anh sẽ cần đến, và khi ấy sự thật sẽ lộ rõ.
Đúng như tôi dự đoán, nửa đêm hôm đó, điện thoại tôi reo liên hồi. Người gọi là bác sĩ:
– Chị có phải vợ anh Hoàng không? Anh ấy và một cô gái vừa được đưa vào cấp cứu vì quá sức trong lúc… thân mật. Hiện bệnh viện cần người nhà đến gấp để làm thủ tục.
Tôi choáng váng nhưng vẫn giữ giọng bình thản:
– Vâng, tôi sẽ đến ngay.
Khi tôi có mặt, cảnh tượng trước mắt khiến tôi lạnh người. Hoàng nằm trên giường bệnh, mồ hôi vã ra như tắm, gương mặt tái mét. Bên cạnh, một cô gái trẻ – rõ ràng chính là “trà xanh” mà anh vẫn lén lút qua lại – cũng trong tình trạng tương tự, thở dốc, mặt mũi nhợt nhạt.
Thấy tôi bước vào, cả hai lập tức run rẩy. Hoàng cố gượng nói:
– Em… sao em lại ở đây?
Tôi không trả lời, chỉ khoanh tay nhìn thẳng.
Bác sĩ mang đến tờ giấy:
– Tạm ứng điều trị ban đầu là 60 triệu. Anh Hoàng đưa thẻ ngân hàng của chị nhưng hệ thống báo đã bị khóa. Không quẹt được. Nếu không đóng ngay, chúng tôi chỉ có thể cầm chừng.
Cả Hoàng và cô ta biến sắc. Hoàng lắp bắp quay sang tôi:
– Em… mở thẻ đi, anh xin em…
Cô gái kia òa khóc, giọng run run:
– Em không có tiền… Anh Hoàng hứa sẽ lo…
Tôi bật cười, nụ cười chua chát:
– Lo? Anh ta lo bằng tiền học của con tôi, đúng không? Thật đáng thương, ngay cả lúc này, hai người cũng chỉ nghĩ đến tiền, chứ không nghĩ đến hậu quả mình gây ra.
Hoàng giơ tay định nắm lấy tôi, nhưng dây truyền dịch kéo anh ngã vật xuống. Ánh mắt anh hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa hối hận. Anh gào lên, giọng khản đặc:
– Đừng bỏ anh… cứu anh với…
Tôi đứng thẳng, nhìn anh, nhìn cả cô gái đang khóc thảm bên cạnh, rồi dứt khoát:
– Từ giờ, chuyện của anh và cô ta, tôi không còn liên quan. Tôi đã chuẩn bị sẵn giấy ly hôn. Mai tôi sẽ đưa con rời đi. Anh hãy ở đây mà trả giá cho sự phản bội của mình.
Nói xong, tôi quay lưng bước đi. Đằng sau, tiếng khóc thét của Hoàng và “trà xanh” vang vọng khắp hành lang bệnh viện. Nhưng tôi không dừng lại.
Bên ngoài, gió đêm lạnh buốt nhưng tôi thấy lòng mình sáng hơn bao giờ hết. Tôi biết, mình vừa cắt bỏ một khối u độc trong cuộc đời. Tôi không còn chỗ cho những giọt nước mắt vô nghĩa.
Ngày mai, tôi và con sẽ bắt đầu lại – một cuộc sống mới, dù vất vả nhưng trong sạch, không còn sự dối trá và phản bội.
Còn Hoàng, anh ta sẽ phải nhớ mãi giây phút ấy: khi cả anh và nhân tình cùng khóc thét trong tuyệt vọng, bởi người phụ nữ từng yêu thương hết lòng đã quay lưng, dứt khoát bỏ đi.